Nơi mà tìm lại được chính mình của cậu sinh viên nghiện ma túy
May mắn hơn các bạn cùng trang lứa, P sinh ra trong gia đình gia giáo, có học thức, bà ngoại và mẹ điều là nhà giáo, P được cha mẹ cho ăn học đến nơi đến chốn. Không phụ lòng sư kì vọng của ba mẹ và chị gái, 12 năm liền P đều đạt học sinh giỏi. Cuộc sông trải qua êm đềm, P chọn ngành .... theo nguyện vọng của ba mẹ tại một trường Đại học danh tiếng mà biết bao nhiêu bạn học sinh học hết cấp 3 đều ao ước. P trở thành sinh viên xuất sắc có tiếng của Khoa và của trường với năng khiếu thiên bẩm về ca hát. Cứ ngỡ rằng, thời gian trôi đi, P cũng sẽ tốt nghiệp và sẽ tìm cho mình một việc làm ổn định. Tuy nhiên, học đến năm thứ 4, gia đình phát hiện P đã nghiện ma túy. Thế nhưng vì tuổi đời còn trẻ ham ăn chơi, sự tò mò nên cậu sinh viên ngày nào đã nghiện ma túy lúc nào cũng không hay biết và cũng từ đây bi kịch cuộc đời của P trượt dài những ngày đen tối.
* Quá khứ đẹp đẽ
Những tháng ngày cai nghiện ma túy tự nguyện mà có lẻ đó chính là tháng ngày của “đáp án” để trả lời thuyết phục nhất của P khi hỏi gia đình “tại sao phải đưa em đi cai nghiện ma túy ?”, “Có phải gia đình đã không thương em ?”. Ngày biết P sử dụng ma túy, mẹ và chị gái P giườn như chết lặn, vì thương P nên phải đưa con đi cai nghiện, đó là lối thoát duy nhất trong suy nghĩ của mẹ P lúc ấy. Ngày đến đăng ký cai nghiện tự nguyện, P vẫn còn ấm ức chuyện gia đình chưa muốn đi cai nghiện. Bên ngoài vẻ thư sinh của cậu sinh viên vừa chập chũng vào đời lại là một con người có tính khí gai gốc, có thể “xù lông” khi đưa vào cơ sở cai nghiện ma túy.
Những đêm nằm tại phòng sinh hoạt của Cơ sở Cai nghiện ma túy, P mới lục lại những quá khứ êm đep của mình, và những tháng ngày được thầy, cô ở Cơ sở Cai nghiện ma túy quan tâm tư vấn, tổ chức lao động trị liệu, hoạt động văn nghệ, thể thao, hoạt động nhóm, được chăm sóc sức khỏe P mới nhận ra rằng, gia đình đưa đi cai nghiện là mình còn may mắn. Hiện tại, P cùng các học viên khác đã hoàn toàn tỉnh táo, không còn u mê bởi ma túy, P tham gia lao động trị liệu và tự tìm thu nhập cho bản thân mình. P chia sẻ “trong các ngành nghề lao động trị liệu ở đây thì em thấy nghề lột keo mũ là em thấy phù hợp đối với em và tạo nguồn thu nhập ổn định. Trước kia, khi sống cùng gia đình em không phải làm bất cứ điều gì, hàng ngày chỉ biết đi học, rồi tụ tập đi chơi rồi nghiện ma túy. Ở đây em còn biết tự giặt đồ, lau dọn, sau này em về tái hòa nhập cộng đồng em sẽ về phụ giúp mẹ...”
Khi được thầy phụ trách tư vấn hỏi: sau thời gian cai nghiện tại đây khi em bình tâm lại thì điều gì làm em ân hận nhất? Đang say sưa kể về câu chuyện của cuộc đời mình khi rơi vào con đường ma túy. Khi nhận được câu hỏi đó giường như đã đánh thức vào trái tim của P, gương mặt sụp xuống, lặng thin hồi lâu.... “điều em ân hận nhất là em không thể gặp ba lần cuối. Ngày ba em mất, em vẫn còn loay hoay đấm chìm trong cơn say thuốc, em ngủ thiếp đi trong khi cả nhà phải tất bất lo hậu sự cho ba... giờ đây, khi em không còn nghiện nữa, em nhận thấy mình quá tệ và ân hận suốt cả cuộc đời em và em nhận thấy trân quý niềm hạnh phúc giản đơn thường ngày mà mình đã tự tay chối bỏ”.
P là con trai duy nhất, nên được cha, mẹ dồn hết tình thương yêu. Từ một cậu sinh viên chỉ việc chăm học, không phải làm những công việc phụ giúp gia đình, được gia đình hỗ trợ từ xe máy, điện thoại thông minh, cho đến máy tính ... những thứ mà rất nhiều bạn sinh viên sống xa nhà, khó khăn khác hằng ao ước. P từng là niềm hy vọng của gia đình và niềm tự hào của bạn bè, thầy, cô. Nhưng giờ đây, vì nghiện ma túy. Những ngày ngồi trên ghế giảng đường đại học, P là cây văn nghệ, hoạt động sôi nổi của Khoa, của trường, được nhiều bạn yêu mến, kèm theo đó P đạt sinh viên giỏi theo từng học kỳ. Vì muốn tự lập có thể tự kiếm tiền.
Năm 2017, P được người quen giới thiệu công việc làm bán thời gian chạy xe công nghệ, P có giọng hát trời phú dù không được đào tạo qua trường lớp trước đó, nhưng P cũng được mời hát vào buổi tối ở một số quán. P kể lúc ấy em cảm thấy thật sự may mắn hơn rất nhiều người bạn khác có công việc nhẹ nhàng nhưng thu nhập khá khá, em có thể tự đổi xe và mua điện thoại trong khi nhiều bạn cùng trang lứa vẫn còn sống phụ thuộc vào gia đình hoặc làm những công việc nặng nhọc và mất nhiều thời gian như bưng, bê phục vụ hoặc làm việc full time... lúc này, em suy nghĩ, em có thể kiếm tiền, em có thể tự chịu trách nhiệm với bản thân mình, xem mình là cái vốn của vũ trụ nên không cần đến gia đình, muốn làm gì mình thích. Bi kịch cũng xuất phát từ đó, chính từ việc kiếm tiền dễ dàng, cuộc sống em cũng trượt dài không phanh vào chỗ chết của loại ma túy tổng hợp là ketamin, kẹo.
Em nghe nhiều người nói, chích heroin vào máu em sợ nên chỉ sử dụng ma túy tổng hợp. Em thấy nhiều baner, áp phích treo ngoài đường ghi là không sử dụng ma túy dù chỉ 1 lần” nhưng lúc đó e không nghỉ tác hại và hệ lụy của ma túy đã hoàn toàn thay đổi tiêu cực đến cuộc đời em như thế. Được một người làm nghề hớt tóc mà P thường lui tới dần dần trở thành bạn, với sự tò mò của tuổi mới lớn, P thấy họ sử dụng ma túy đá trong những lần họp mặt, P đã dùng thử khi được giới thiệu ma túy đá nó không có nghiện giống như ma túy trắng, rồi 1 lần, 2 lần và nhiều lần sử dụng khác, P đã nghiện lúc nào không hay biết dần dần phụ thuộc vào ma túy, và P nghỉ ma túy đã đem lại khoái cảm, cảm giác lân lân khó tả và cảm thấy mình chơi game giỏi.
Từ lúc khi nghiện ma túy, P đã sắp xếp lịch học của mình vào thời gian khá muộn đa phần là vào buổi chiều, thời gian trống vào buổi sáng để có thể ngủ trễ hơn vì hôm trước ngủ muộn vì sử dụng ma túy đá kéo theo việc học của P ngày càng sa xúc. Cái ngày mà mẹ P đau đớn nhất là ngày nhà trường gửi thông báo cảnh cáo học vụ 2 lần. Mẹ P như chết lịm và lúc đó phát hiện em nghiện ma túy tìm mọi cách để cứu con khỏi cơn nghiện, bà đã tìm hiểu thông tin gửi con đi cai nghiện.
P đã từng nghĩ rằng gia đình đã không thương em, gửi em đi cai cũng chẳng có kết quả gì, em có thể cai nghiện tại gia đình. Lúc đó P cảm thấy câm ghét mẹ và chị gái. Nhớ lại thời gian bước chân vào cai nghiện, chị gái có hỏi: “em có muốn nói gì với chị không?” em nghe nhưng đã không nhìn lại, không trả lời nhưng giờ đây em có thấy có lỗi rất nhiều với mẹ và chị.
* Sự hối hận muộn màng
P từ người con ngoan hiền, học giỏi, thân thiện thì từ ngày bị nghiện ma túy, tính khí trở nên nóng nảy hay cáu gắt vô cớ, sống bất cần và trở nên bướng bỉnh, nhìn cuộc sống luôn tiêu cực, các mối quan hệ trong bạn bè ngày càng xa cách, mất uy tín, mất danh dự, gia đình đã nhiều lần phải trả nợ thay cho P và điều lớn nhất là mất tương lai khi bị tạm hoãn việc học.
Ảnh minh họa
Để chứng minh mình có thể sống khi không phải phụ thuộc vào gia đình, P đã bỏ nhà ra đi, sống bằng cách kiếm tiền từ trò may rủi, mượn tiền từ bạn bè. Vì nghiện ma túy, chỉ trong 7 tháng, P đã trở về gia đình với hình ảnh “thân tàn ma dại” cầu cứu gia đình. Ban đầu P không đồng ý việc gia đình cho mình đi cai, nhưng vì câu nói của chị gái mà P vẫn nhớ như in: “Nhà là nơi để về, không chối bỏ em, em đã nghiện ma túy rồi, đi cai đi ...” Câu nói của chị gái giường như vết dao đâm làm P thức tỉnh và đồng ý đi cai nghiện mặc dù không mong muốn
Nhớ về thời gian đầu cai nghiện ma túy P kể lại: “Thời gian đầu cắt cơn, em còn rất bở ngở rất nhiều thứ, không đêm nào ngủ được. Em chỉ ước thời gian có thể quay lại em được sống cùng với gia đình bên mẹ và chị em muốn thoát khỏi căn phòng, 4 bức tường cắt cơn, em buồn mẹ và chị gái nhưng giờ đây em dần đã quen và thích nghi. Được thầy, cô tư vấn, bạn bè đồng cảm động viên, chia sẻ, em dần lấy lại cân bằng được tâm lý. Em cảm thấy may mắn và biết ơn mẹ và chị đã kịp thời đưa em đi cai nghiện tại đây, nếu không thì giờ này em không biết em sẽ ra sao, hay phải đi tù vì ma túy”.
Hưởng ứng tháng hành động Quốc gia phòng, chống ma túy, P đã trình bày ca khúc Mẹ ơi! Sáng tác của Jack có đoạn Rap cũng như chính nỗi niềm, câu chuyện chính cuộc đời của P đã mắc sai lầm và đã trải qua “năm 18 tuổi con bước ra đời với những hảo mạo trong tay. Mơ được làm cánh chim vượt qua đại ngàn, luôn tưởng mình không sai.... giá như ngày trước không cải lời mẹ để rồi việc học bị dở dang, giọt nước mắt lăn dài trên má. Mẹ ơi! Con nhớ nhà...”
Giờ đây, P đã thật sự nhận ra được rằng chính bản thân đã tự hủy hoại tương lai của mình. P muốn gửi lời xin lỗi đến mẹ và chị gái. “Tôi mất tất cả vì ma túy nên hiểu khó ai có thể cưỡng lại sức cám dỗ của nó. Tôi mong muốn khuyên tất cả mọi người nên nhìn đúng, hiểu rõ tác hại khủng khiếp của ma túy, đặc biệt là các bạn trẻ đừng giẫm lên vết xe đổ giống như tôi”. Cơ sở Cai nghiện ma túy thành phố Cần Thơ như là nơi tái sinh tôi một lần nữa, nơi mà tôi tìm lại được chính mình.
* Tên nhân vật đã thay đổi
Tin bài PC.Tính